Điều khiến tôi hối hận nhất cho đến thời điểm này là đã cưu mang em chồng, cho cô ta ở cùng để giờ rơi vào cảnh “nuôi ong tay áo”.
“Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng”, câu nói này hoàn toàn đúng trong hoàn cảnh của tôi. Tôi lấy chồng là con trưởng, bên dưới là cô em chồng kém 4 tuổi. Vì là út nên em chồng tôi được cả gia đình chiều chuộng, nhất là chồng tôi. Anh rất thương em gái, làm gì cũng nghĩ đến em.
Thậm chí khi chúng tôi cưới nhau đi tuần trăng mật, chồng tôi cũng dắt em gái đi cùng với lý do “em chưa được đi Phú Quốc bao giờ”. Tôi dù không thích em chồng đi làm “kỳ đà cản mũi” nhưng vì để chiều lòng chồng và gia đình nhà anh, tôi đành nuốt ấm ức vào lòng mà gật đầu đồng ý.
Thời điểm tôi về làm dâu, em chồng bắt đầu vào năm nhất đại học. Chúng tôi thuê một căn nhà rộng 3 tầng trên thành phố và cho em chồng ở cùng trên tầng 2. Dĩ nhiên, tôi không hề lấy bất kỳ một đồng chi phí nào của em chồng, từ tiền thuê nhà, tiền ăn, tiền mỹ phẩm… Ngược lại, hàng tháng, chồng tôi còn thay bố mẹ cho em gái vài triệu để tiêu vặt.
Ảnh minh họa
Tôi không có ý kể lể nhưng với mức thu nhập không phải là cao của hai vợ chồng, việc nuôi thêm một sinh viên đại học không phải là chuyện dễ dàng. Từ khi em chồng ở cùng, tôi lúc nào cũng phải chắt bóp, gồng mình lên để lo cân đối chi tiêu trong gia đình.
Dù vậy nhưng em chồng lại không hề biết điều. Vì quen được nuông chiều, em chồng mang y tính tiểu thư, đỏng đảnh đó đến ở cùng anh chị. Đi học về chị dâu nấu cơm. Ăn xong, cô ta chui tọt lên phòng với lý do học bài để mình tôi dọn dẹp, rửa bát. Rồi quần áo em chồng thay ra vứt mỗi nơi một cái khắp phòng. Bánh, kẹo, đồ ăn vặt cũng bày bừa như một bãi rác.
Từ ngày sống chung cùng em chồng, tôi như trở thành người giúp việc. Nhiều hôm, em chồng còn dẫn một nhóm 5-6 bạn về nhà tụ tập, bày bừa khắp nhà. Và người dọn dẹp “bãi chiến trường” đó không ai khác ngoài tôi. Đi làm cả ngày mệt mỏi, về nhà phải cơm nước, hầu hạ em chồng, tôi cũng rất ức chế.
Nhiều lúc tôi góp ý nhẹ nhàng nhưng em chồng lại mách với chồng tôi là bị chị dâu bắt nạt, làm ảnh hưởng đến tâm lý khiến cô ta không tập trung vào việc học được. Vậy là, tôi hết bị chồng nói lại bị bố mẹ chồng ở quê gọi điện lên “chấn chỉnh”. Càng như thế, em chồng càng được đà mà không coi tôi là gì trong nhà.
Chuyện gì em chồng cũng mách bố mẹ ở quê khiến chuyện nhỏ biến thành to. Vợ chồng tôi giận nhau, em chồng nói với bố mẹ, hai anh chị chuẩn bị đưa nhau ra tòa. Tôi đi liên hoan không về nấu cơm, em chồng “tâu” với mẹ, tôi đàn đúm tối ngày. Đỉnh điểm, lần tôi về muộn cùng đồng nghiệp nam, em chồng quy chụp tôi ngoại tình và làm ầm ĩ mọi chuyện lên.
Hôm ấy là sinh nhật trưởng phòng tôi, mấy anh chị em chúng tôi có uống chút rượu và gọi taxi về chung vì cùng cung đường. Nhà tôi gần nên xuống trước, đồng nghiệp nam thấy tôi hơi say nên đỡ xuống xe.
Vậy mà em chồng đứng trên tầng 2 lén chụp ảnh rồi mách với chồng tôi và cả nhà chồng ở quê. Dù cả tôi, đồng nghiệp nam và 2 người khác ngồi trên xe đã lên tiếng giải thích nhưng tôi vẫn bị nhà chồng ghét ra mặt.
Chồng tôi ban đầu rất tin tưởng vợ nhưng sau đó, anh cũng dần thay đổi thái độ. Anh ít tâm sự với tôi hơn, thay vào đó là những câu chuyện phiếm với em gái. Nhiều lúc tôi cảm tưởng trong nhà chỉ có hai anh em họ với nhau.
Tôi thuộc diện hiếm muộn nên kết hôn hơn 2 năm mới có con. Tuy nhiên, lúc tôi vui mừng thông báo tin có bầu, chồng và em chồng lại tỏ ra bình thường. Tôi đã sốc khi nghe được em chồng xúi chồng tôi: “Anh tính lại ngày xem có đúng là con của anh không. Chứ hơn 2 năm giờ tự dưng lại bầu. Cẩn thận không lại “đổ vỏ” cho kẻ khác”.
Bị em chồng đặt điều, nói xấu sau lưng, tôi uất ức không sao chịu được. Tôi lao vào thẳng tay tát em chồng thì bất ngờ bị chồng tôi đẩy mạnh ngã xuống đất. Cú va đập mạnh khiến tôi phải đi cấp cứu. Và điều tồi tệ đã xảy ra. Tôi không những mất con mà còn gặp di chứng nặng dẫn đến khó mang thai về sau.
Trong lúc tôi tuyệt vọng đau khổ nhất, chồng và nhà chồng lại quay lưng lại với tôi. Họ đổ mọi tội lỗi, trách nhiệm lên đầu tôi và cho rằng tôi bị như vậy là đáng vì dám động vào con gái cưng của nhà họ.
Hiện vợ chồng tôi đang ly thân, chuẩn bị ra tòa sau hơn 2 năm đầy sóng gió. Điều khiến tôi hối hận nhất cho đến thời điểm này là đã cưu mang em chồng, cho cô ta ở cùng để giờ rơi vào cảnh “nuôi ong tay áo”. Nếu như ngày ấy tôi cương quyết không cho em chồng sống chung, có lẽ cuộc đời tôi không đến mức mức bi đát thế này.
Vậy nên, tôi khuyên chân thành những chị em sau khi kết hôn, nếu có thể, tốt nhất nên ở riêng, tránh chung đụng với mẹ chồng hay kể cả là em chồng vì lòng người khó đoán, tránh rơi vào trường hợp cay đắng như tôi!