Vừa bực bội, vừa sợ hãi chị đưa con đi gặp bác sĩ. Trên đường đi, chỉ chẳng dám nghĩ đến cái chuyện con gái chị mang thai.
Nhìn con vào phòng khám, lòng chị rối như tơ vò. (Ảnh minh họa)
Anh ngoại tình. Cái tin ấy đến với chị hơn sét đánh ngang tai. Bao nhiêu mơ ước, hy vọng về một ngôi nhà hạnh phúc giờ tan biến hết. Nhìn con gái 6 tuổi, chị rơi nước mắt. Nó còn quá nhỏ, tại sao anh không nghĩ đến con, nghĩ một chút cho con, vì cuộc sống của nó đừng làm ra những chuyện đau lòng này chứ.
Chị đã muốn nín nhịn, chấp nhận vì con nhưng anh quá đáng quá thể, anh ngang nhiên ngoại tình, thậm chí còn thách thức cả chị. Lòng chị tan nát. Chuyện đã đến nước này, chị không thể cố gắng nhẫn nhịn thêm được nữa.
Dù không hề muốn, chị cũng phải chia tay anh. Và đương nhiên, anh hoàn toàn đồng ý vì anh đâu còn nghĩ gì đến con và chị. Ngày ra tòa, có lẽ chẳng ai để ý đến con bé 6 tuổi. Nó lầm lì, không nói, chỉ khi nào được gọi tên, nó mới ngẩng đầu lên, mặt buồn rười rượi.
Nó ở với chị. Bố hàng tháng có trách nhiệm chu cấp tiền đầy đủ để nuôi nó. Nó vốn là một đứa trẻ hoạt bát, thông minh, năng động. Bây giờ, nó chẳng thích tiếp xúc với ai cả. Nó không muốn nghe thấy từ bố mẹ nó nói bỏ nhau.
Anh ngoại tình. Cái tin ấy đến với chị hơn sét đánh ngang tai. (Ảnh minh họa)
Chị bắt đầu thấy thấm thía nỗi trống vắng khi trong nhà không có bóng dáng người đàn ông. Nhưng đêm chăn đơn gối chiếc hành hạ chị, khiến chị không thể nào ngon giấc. Nhất là nỗi đau phản bội kia cần có một người vỗ về, an ủi, xoa dịu cho chị. Và chị đã tìm đến Tú như quy luật tự nhiên. Gã tâm lý, chiều chuộng chị. Thời gian đầu, vì gã ít tuổi hơn chị nên chị vẫn còn chần chừ. Nhưng sau thấy gã hết lòng hết dạ vì mình, chị đồng ý cho gã về chung sống một nhà với mẹ con chị và gọi gã là chồng.
Có gã, chị vui hơn hẳn. Chẳng ai trách chị chuyện chị có chồng mới sau khi ly hôn nhưng nhìn sang con bé, người ta lại thấy nao lòng. Nó còn quá nhỏ, quá non nớt vậy mà phải hứng chịu bao nhiêu là biến cố.
Thấy gã hay mua đồ chơi cho con bé, quan tâm đến con bé, chị cũng thấy yên tâm hơn. Ít nhất thì gã cũng không khiến chị thấy lo lắng, thấy phiền lòng. Rồi chị đột ngột bị phân đi công tác 3 tháng. Chị lo lắng lắm, chị đi rồi, ai sẽ chăm sóc cho con bé, ai sẽ chăm sóc cho gã đây. Gã cứ như thấu hiểu tâm lý của chị:
– Vợ cứ yên tâm mà đi, ở nhà, anh lo được hết. Kể cả con em.
– Sao lại là con em?? – Chị nhìn gã vặn vẹo âu yếm
– À anh quên, con chúng mình.
Rồi gã ôm chặt lấy chị làm chị quên đi tất cả. Và chị đi công tác, để con nhà với gã.
Ngày nào chị cũng gọi điện về xem gã chăm sóc con thế nào. Con bé nghe giọng qua điện thoại thì lúc nào cũng nói gã rất tốt với nó làm chị nghĩ chị đã không chọn nhầm người. Chị nào ngờ…
3 tháng sau chị trở về…
Vừa nhìn thấy con gái, chị đã sốc nặng. Sao bụng nó phình to lên như bụng giun thế kia cơ chứ. Chị gọi điện cho gã nhưng không liên lạc được. Vừa bực bội, vừa sợ hãi chị đưa con đi gặp bác sĩ. Trên đường đi, chỉ chẳng dám nghĩ đến cái chuyện con gái chị mang thai.
Nhìn con vào phòng khám, lòng chị rối như tơ vò. Chị lại tiếp tục gọi cho gã và tiếp tục thuê bao. Giờ chị mà nghĩ thêm nữa, chị sẽ càng hận gã. Gã đã làm gì con gái nhỏ của chị chứ. Rồi sau nửa tiếng chờ đợi, bác sĩ cũng ra, nhìn chị nhăn nhó:
– Chị làm mẹ kiểu gì mà để con gái bị đánh đến mức bụng sưng tướng lên thế kia.
– Bị đánh ư?? Bác sĩ bảo sao cơ??
Dứt lời, chị hốt hoảng lao vào phòng với con bé. Thấy chị, nó ôm chặt, rơi nước mắt.
– Mẹ ơi, con không ở một mình với chồng mới của mẹ nữa đâu. Con sợ lắm!!
Hóa ra chị vừa đi công tác, gã chồng mới của chị ngày nào cũng đi ăn uống, nhậu nhẹt rồi về nhà mang con bé ra chửi mắng, có hôm giận gì thua bạc, gã lại đá vào bụng con bé mới khiến nó sưng phồng lên như vậy. Gã còn đe dọa con bé, không cho nó nói ra với chị, nếu không gã sẽ đánh cả chị.
Chị rơi nước mắt, ôm chặt con bé vào lòng. Chị đã làm gì vậy chứ?? Chị vội vã đi tìm hạnh phúc riêng mà quên mất rằng hạnh phúc đích thực đang ở ngay mình. Chị suýt nữa đã làm hại con chị mà không hề hay biết. Giờ chị chẳng cần ai xoa dịu nỗi đau bị phản bội cho chị nữa. Chị chỉ cần con chị khỏe mạnh thôi, giờ, chị chỉ cần có thế.