Tôi không biết mình sai ở đâu? Chỉ vì 2 bát phở 100 nghìn đồng mà giờ tôi bị cả nhà chồng kết tội.
Công ty tôi đóng cửa 3 tháng trước. Thất nghiệp, tôi đành phải vay tiền để làm ăn. Vợ chồng tôi suy đi tính lại rất nhiều, cuối cùng chọn thuê mặt bằng ở gần trường học rồi mở tiệm cơm phở, nước uống. Mặt bằng chúng tôi thuê chỉ cách nhà anh Tuấn, anh chồng tôi 1km nhưng ban đầu, tôi muốn thuê tạm sân của anh ấy thì anh ấy lại kiên quyết từ chối. Anh chồng sợ tôi mở quán rồi đông đúc, khó quản lí; anh ấy lại không thích ồn ào.
Từ lúc mở quán đến giờ, một tuần 2-3 lần, vợ chồng anh Tuấn lại dắt nhau đến ăn nhưng không trả tiền. Tôi nghĩ người nhà nên cũng không làm khó khăn. Nhưng phải chi vợ chồng anh biết sống hơn, tôi đã không lấy tiền thì anh chị cũng nên tự vào bưng bát phở ra ăn. Đằng này, anh chị vẫn nghiễm nhiên ngồi đợi tôi bưng bát ra tận nơi; thiếu ớt, hết giấy ăn cũng kêu chứ nhất quyết không tự lấy; ăn xong rồi đứng dậy bỏ đi.
Cuối tuần, tôi thường đem thịt bò, tôm về nấu đồ ăn ngon cho bố mẹ chồng. Anh chồng cũng về, ăn rất khí thế mà chưa bao giờ hỏi chúng tôi làm ăn có được không, có dư dả không mà lại mua nhiều đồ ăn ngon như vậy? Tôi bực mình, nói với chồng thì anh an ủi, bảo tính anh Tuấn vô tâm, tôi đừng để bụng làm gì cho mệt mỏi.
Tôi kể chuyện cho bố mẹ và chị gái mình nghe. Họ khuyên tôi nên nói chuyện thẳng thắn, anh chồng đến ăn phở thì cứ lấy tiền như khách bình thường. Nếu lâu lâu anh ấy mới ghé ăn thì khác, còn đã ghé ăn nhiều lần trong tuần thì vợ chồng tôi không việc gì phải chịu thiệt thòi, ấm ức. Trong khi vợ chồng anh ấy làm kinh doanh nội thất, cũng giàu có chứ không phải khó khăn.
Sáng qua, vợ chồng anh Tuấn lại đến quán tôi ăn sáng. Anh ấy bảo tôi làm 2 tô đặc biệt, bỏ nhiều thịt bò và xương hầm. Khi vợ chồng anh định đứng dậy đi, tôi chạy theo, nói tiền của anh chị là 100 nghìn; vì là tô đặc biệt nên mỗi tô 50 nghìn đồng.
Anh chồng ngớ người giây lát, kiểu như không thể tin tôi lại tính tiền sòng phẳng như vậy. Tôi cũng chẳng kiêng dè nữa, nói luôn từ nay về sau, vợ chồng anh đến quán ăn thì là khách, mà đã là khách thì phải trả tiền cho tôi. Anh chồng giận dữ rút ra 100 nghìn vứt xuống đất rồi hầm hầm bỏ đi.
Chiều, bố mẹ chồng gọi vợ chồng tôi về nói chuyện. Họ bảo đều là anh em trong nhà, không nên tính toán sòng phẳng với nhau kẻo ảnh hưởng đến tình cảm. Sẵn đây, tôi cũng nói luôn những ấm ức mà mình chịu đựng trong thời gian qua. Từ việc anh Tuấn không cho thuê mặt bằng đến việc vợ chồng anh trịch thượng, coi mình như khách, bắt tôi hầu hạ dù không phải trả tiền. Anh chồng cũng nhảy dựng lên chửi tôi, đòi từ mặt “đứa em dâu mất dạy”.
Giờ tôi giống như thành tội đồ của nhà chồng dù không sai. Cũng may chồng tôi biết phân biệt đúng sai, thương vợ, bênh vực vợ. Nhưng nghĩ đến anh chồng, tôi vẫn ấm ức quá.